Tôi không biết nhạc, làm sao có thể dạy con mình?
Tác giả: Lê Hải Đăng
Trước khi đi vào câu trả lời, xin dẫn ra đây câu chuyện mẹ Mạnh Tử ba lần chuyển nhà.
Lần thứ nhất, mẹ Mạnh Tử chuyển nhà tới gần khu nghĩa trang. Giống như bao đứa trẻ khác, đứa con yêu của bà có tính hay bắt chước, thấy người ta khóc lóc thảm thiết trước mộ người quá cố, cậu cũng làm theo. Điệu bộ rên rỉ, nỉ non ấy khiến cho người mẹ băn khoăn, trăn trở. Bà nghĩ, nơi này không thể phù hợp với con mình.
Lần thứ hai, bà chọn một nơi gần chợ. Mạnh Tử lại tiếp tục học người ta cách rao hàng. Thấy con cao giọng, bắt chước cách người bán hàng chào khách, bà lại nghĩ ngợi: nơi này chưa phù hợp với con ta.
Lần thứ ba, bà dọn đến gần một ngôi trường. Tại đây, cậu bé Mạnh Tử tiếp tục bắt chước học trò thi lễ, chào hỏi nhau… Mẹ Mạnh Tử nghĩ: nơi này thật phù hợp với con ta.

Đi học ít ngày, Mạnh Tử chán quá bèn nghỉ học. Về nhà, thấy mẹ đang dệt cửi. Mẹ hỏi con sao về sớm thế? Mạnh Tử trả lời: con không thích học. Bà mẹ nghe xong bèn lấy dao chặt đứt sợi dây mắc trên khung. Thấy lạ, Mạnh Tử bèn hỏi, sao mẹ làm vậy? Bà trả lời: mẹ dệt cửi lấy tiền cho con đi học. Con không học nữa thì dệt cửi làm gì? Học cũng giống như dệt cửi vậy, nếu sợi đứt có thể nối lại. Nghe vậy, cậu bé Mạnh Tử hiểu ra lý lẽ. Sau đó, Mạnh Tử học hành chăm chỉ và học một mạch đến bậc Á Thánh, tức chỉ sau có Chí Thánh vốn giành cho Khổng Tử.
Trong câu chuyện kể trên, ta thấy mẹ Mạnh Tử chẳng phải là một nhà sư phạm, nhưng có tư tưởng giáo dục tuyệt vời. Nhiệm vụ của người mẹ ấy là trao cho con nghị lực, tạo điều kiện thuận lợi để học tập và động viên con kịp thời nhằm khám phá tiềm năng vốn có.
Như vậy, biết âm nhạc hay không chẳng phải lý do hay rào cản khiến cho quý phụ huynh không thể giúp con học tập tốt. Điều kiện theo đuổi học nghệ thuật, cũng như kiến tạo môi trường lành mạnh ngay tại ngôi nhà, giúp con rèn luyện tính chuyên cần, cẩn thận, kỷ luật, duy trì đều đặn việc tập luyện… là những việc bất kỳ phụ huynh nào cũng có thể đảm trách. Có hai việc cần sự hỗ trợ đặc biệt từ phía phụ huynh. Thứ nhất: đưa đón con đi học thường xuyên, chuyên cần. Thứ hai: giám sát việc tập luyện của con ở nhà. Thiết nghĩ, hai việc này không cần đến trình độ sư phạm hay kiến thức, kỹ năng cao siêu về âm nhạc. Đưa con và giám sát tập luyện thường xuyên tự thân đã đưa con đến gần sự tiến bộ, đặc biệt có khả năng giúp trẻ hình thành thói quen học tập. Người Trung Quốc có câu: “Làm nhiều sẽ thành thói quen”. Thói quen là những hành động, việc làm lặp đi lặp lại. Khi trở thành thói quen, người học không còn cảm thấy khó chịu, bức bí hay sự gò bó trong suy nghĩ. Phụ huynh đừng ngại áp dụng một số nguyên tắc đối với con. Như tập đàn trước bữa ăn, học rồi mới chơi… theo phương châm đưa “cuộc sống vào luật” để từng bước kiến tạo môi trường học tập có phương pháp, kỷ luật.

Âm nhạc là một môn học đòi hỏi lòng kiên trì, bền bỉ. Bởi vậy, hãy thiết kế một viễn cảnh xa xôi và phấn đấu thực hiện qua từng ngày. Thường xuyên đóng vai trò vô cùng yếu tố quan trọng trong giáo dục. Đối với những môn học đòi hỏi kỹ năng, kỹ thuật, nghệ thuật tinh tế như âm nhạc, duy trì hoạt động thường xuyên là điều không thể thiếu. Và điều này, bất kỳ phụ huynh nào cũng có thể làm được.